










bum cha ka la ka love ya
bum cha ka la ka love ya
"Cô ấy còn sống…"
Mọi người xung quanh hét lên thất thanh…
Mọi người xung quanh hét lên thất thanh…
"Cô ấy còn sống…"
Mọi người xung quanh hét lên thất thanh…


…có người đang lo lắng, mặt cắt không còn một giọt máu khi tới vậy thì liền bừng tỉnh, vội vàng ngó qua nhìn Lam Giang. Có kẻ thì lôi điện thoại ra bấm xong gọi. Có kẻ thì lao ra ngoài hớt hải tìm người.
Nàng vẫn vậy, có chút rối bời, có chút khờ khạo, khuôn mặt ngây ngô chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tiểu thư, cô có sao không? Cô có sao không???" - Tên vệ sĩ kế bên hốt hoảng hỏi Lam Giang liên hồi, lo sợ sẽ có điều chẳng lành xảy ra với nàng.
Lam Giang đáp với 1 giọng trìu mến, dù chỉ là đang nói chuyện với 1 tên vệ sĩ, 1 kẻ hầu hạ cô, không hơn không kém:
"Tôi không sao, sao mọi người hốt hoảng thế? Mà sao tôi lại ở đây?"
"C…cô không nhớ gì sao tiểu thư…?" - 1 tên chợt tái mặt
"Tôi nhớ là lúc nãy tôi vẫn còn đang đi cùng Tùng cơ mà? Anh ấy đâu rồi?"
Mọi người chợt im lặng, có kẻ hơi trầm ngâm, ánh mắt lo sợ sẽ để lộ điều gì đó với Lam Giang.
"Sao mấy người tự dưng không nói gì nữa? Tùng đâu rồi? Khoan đã? Khi nãy bọn tôi đang đi dạo trong công viên, tại sao giờ tôi lại ở bệnh viện? Tùng đâu??? Anh ấy đâu???"
"Tiểu thư, cô cần bình tĩnh, tôi biết sẽ rất khó để nghe điều này, nhưng m…" - 1 tên đáp.
Lam Giang có chút mất bình tĩnh khi nghe thấy câu nói đó, nàng không chờ thêm mà gằn giọng hỏi, khuôn mặt không giấu được nỗi lo lắng
"Điều gì, sao anh lại nói thế? Ý anh là sao?"
"Tùng mất rồi, thưa tiểu thư"
Lam Giang câm nín, cặp mắt ngấn lệ nhòe dần, đôi tai nàng ù lại, mọi thứ như quay cuồng, cô không còn biết gì nữa…
…có người đang lo lắng, mặt cắt không còn một giọt máu khi tới vậy thì liền bừng tỉnh, vội vàng ngó qua nhìn Lam Giang. Có kẻ thì lôi điện thoại ra bấm xong gọi. Có kẻ thì lao ra ngoài hớt hải tìm người.
Nàng vẫn vậy, có chút rối bời, có chút khờ khạo, khuôn mặt ngây ngô chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tiểu thư, cô có sao không? Cô có sao không???" - Tên vệ sĩ kế bên hốt hoảng hỏi Lam Giang liên hồi, lo sợ sẽ có điều chẳng lành xảy ra với nàng.
Lam Giang đáp với 1 giọng trìu mến, dù chỉ là đang nói chuyện với 1 tên vệ sĩ, 1 kẻ hầu hạ cô, không hơn không kém:
"Tôi không sao, sao mọi người hốt hoảng thế? Mà sao tôi lại ở đây?"
"C…cô không nhớ gì sao tiểu thư…?" - 1 tên chợt tái mặt
"Tôi nhớ là lúc nãy tôi vẫn còn đang đi cùng Tùng cơ mà? Anh ấy đâu rồi?"
Mọi người chợt im lặng, có kẻ hơi trầm ngâm, ánh mắt lo sợ sẽ để lộ điều gì đó với Lam Giang.
"Sao mấy người tự dưng không nói gì nữa? Tùng đâu rồi? Khoan đã? Khi nãy bọn tôi đang đi dạo trong công viên, tại sao giờ tôi lại ở bệnh viện? Tùng đâu??? Anh ấy đâu???"
"Tiểu thư, cô cần bình tĩnh, tôi biết sẽ rất khó để nghe điều này, nhưng m…" - 1 tên đáp.
Lam Giang có chút mất bình tĩnh khi nghe thấy câu nói đó, nàng không chờ thêm mà gằn giọng hỏi, khuôn mặt không giấu được nỗi lo lắng
"Điều gì, sao anh lại nói thế? Ý anh là sao?"
"Tùng mất rồi, thưa tiểu thư"
Lam Giang câm nín, cặp mắt ngấn lệ nhòe dần, đôi tai nàng ù lại, mọi thứ như quay cuồng, cô không còn biết gì nữa…
"Ngày 16 tháng 4, 2024"
Cái ngày định mệnh…
Cái ngày định mệnh…
"Ngày 16 tháng 4, 2024"
Cái ngày định mệnh…


Cơ mà thôi :( vừa mới đầu phim mà đã rối rắm, tí hok biết gỡ plot twist dư lào nữa em iu ạ. Xin phép kết chuyện lun em iu nha:
"Tùng hồi sinh, Tùng và elm iu Lam Giang sống hạnh phúc tới cuối đời bên thác nước nhỏ"
Cơ mà thôi :( vừa mới đầu phim mà đã rối rắm, tí hok biết gỡ plot twist dư lào nữa em iu ạ. Xin phép kết chuyện lun em iu nha:
"Tùng hồi sinh, Tùng và elm iu Lam Giang sống hạnh phúc tới cuối đời bên thác nước nhỏ"


Feedback khach hang
Feedback khach hang
italian & HaNam-an artworks
italian & HaNam-an artworks
















Nhân 1 ngày đẹp trời ở vùng đất An Nam
Nhân 1 ngày đẹp trời ở vùng đất An Nam
gửi thư cho anh iu ở đây nhó
gửi thư cho anh iu ở đây nhó
Anh iu em nhiuuuuu
Anh iu em nhiuuuuu



















